"Trung nguyên hữu kỳ nhân
Danh tính Diêu Hồng Tân
Tuyệt kỹ Ngũ Bát Pháo
Tàn cục quyển phong vân"
"Mấy năm liền tôi không biết lấy gì để sống". Diêu Hồng Tân cảm thán nhớ về những tháng năm khốn khổ trước đây khi anh còn lang thang chơi cờ ở tỉnh Hà Nam (Trung Quốc).Có người còn phụ họa thêm rằng thậm chí Diêu Hồng Tân cũng chẳng có nhà mà về nữa.
"Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi vẫn phải chơi cờ để kiếm sống vì dù rằng rất khổ tâm nhưng tôi thấy mình cũng chẳng có gì khá hơn là có đôi chút thành tựu về cờ tướng". Năm 1998 tôi đã từng vô địch giải nông dân toàn quốc, bạn bè khắp nơi chúc mừng nhưng kèm theo đó là bao nhiêu nỗi lo ngổn ngang về tương lai trước mắt.Hồi đó nhớ lại thấy giải đấu thì ít mà giải thưởng lại chẳng được là bao. Nếu trông chờ vào đó mãi sẽ không thể nào sống nổi. Tôi buộc lòng phải nghĩ cách đi xa hơn để chơi độ.Phải đến 5-6 năm sau thì mọi việc mới có vẻ khá hơn trước. Cờ tướng được lãnh đạo quan tâm hơn,giải đấu được tổ chức nhiều hơn và giải thưởng cũng vì thế mà tăng lên đáng kể.
Quê hương tôi ở Hà Nam là tỉnh đất rộng người đông. Nơi đây cũng có rất nhiều người thích chơi cờ. Chắc do thấy tôi đánh cờ không tồi nên Hà Nam kỳ viện đã chú ý và mời tôi về đánh rồi trả tiền lương cho tôi. Tôi bắt đầu nghĩ vừa được chơi cờ lại vừa kiếm ra tiền kể ra cũng tốt. Tôi đã trở thành 1 kỳ thủ ăn lương chuyên nghiệp theo cách đó. Nhớ lại chuyện này thật ra đã có chút hồ đồ. Kỳ thực Hà Nam kỳ viện thông báo cho tôi rằng tôi đã là kỳ thủ của họ khi mà tôi vẫn còn đang thi đấu ở 1 giải cờ ở khá xa.Không rõ ai đã ký thay tôi nhưng cách nghĩ của tôi khi đó rất thoải mái là bất kỳ giải đấu nào tôi đều muốn mình tự túc đi lại và ăn ở nhưng nếu được giải thì sẽ đều quy hết về tôi.
"Chỉ có thể kiếm tiền dựa vào thực lực của bản thân".Sau này tôi mới phát hiện ra việc đó không đơn giản như tôi từng nghĩ.
Hiện nay phong trào chơi cờ đang ngày càng phát triển, người chơi cờ cũng đã thay đổi rất nhiều rồi, thay đổi rất khác so với các tiêu chuẩn mà tôi được học khi mới nhập môn. Kỳ thủ tuyến đầu về tư cách mà nói có thể tốt hơn nhưng trong các giải đấu chỉ dành cho giới nghiệp dư thường sẽ có chuyện mua độ, nhường nhịn xảy ra rất nhiều. Ví dụ lấy một giải mà tôi đã tham gia để nói. Giải đấu đó chỉ đánh có 7 ván nhưng chỉ có 4 người xếp cao nhất mới giành được giải. Có một số người đã thỏa thuận sẵn là sẽ nhường cho người này thắng để được chức Quán quân, rồi cùng nhau chia tiền.
Trao giải xong, việc người được được giải Nhất làm đầu tiên là đi vào trong phòng, đóng cửa lại và chia tiền. Còn nữa, một số địa phương nói là tổ chức giải công khai ( công khai tái ) nhưng thực chất lại muốn kỳ thủ địa phương mình được giải.Nếu kỳ thủ nơi khác giành được giải mang đi,vẻ mặt của BTC có vẻ rất khó coi.
Bản thân tôi trong một lần, gặp một kỳ thủ địa phương, anh ấy đã lén lút muốn thương lượng cùng tôi, tôi nói là từ trước nay tôi chưa từng làm chuyện này, thích thì tôi nhường luôn cho anh. Đánh xong ván, tôi quay mình ký tên, anh ấy đối với hành động của tôi lại cho là gàn dở. Tôi lúc đó thật ra cũng hoang mang, trong long cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, anh là Quốc gia tượng kỳ đại sư mà, sao chả có tý phẩm cách nào hết vậy.
Tôi tìm BTC trình bày, nhưng họ gần như không quan tâm tới tôi nói gì. Mỗi người đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi đầy khó hiểu Chuyện này tôi còn bị một phóng viên đăng lên mạng, mọi người không biết rõ sự tình, sự nghi hoặc,mơ hồ vì thế lại càng lớn. Tôi và kỳ thủ kia sau đó bị Hiệp hội cờ tướng xử phạt cấm 1 năm không cho thi đấu.Chuyện này đối với người kia chỉ là chuyện nhỏ vì người kia là viên chức còn có việc làm ổn định. Còn với tôi, chỉ dựa vào đánh cờ mà kiếm cơm ăn thì thực là khó nói lắm.
Mấy năm gần đây, tại các cuộc thi đấu cũng gặp không ít một số kỳ thủ có đạo đức tồi. Tôi trong một giải đấu có gặp một người, trong lớp áo sơ mi của đối phương có phồng lên một thứ gì đó, cũng không biết là giấu thứ gì nữa, sau đó mới biết, trong áo anh ta giấu một thiết bị điện tử có thể liên lạc với bên ngoài. Đối thủ đi một nước anh ta liền đi ra ngoài, bên ngoài có người bật máy tính giúp sức. Cứ như vậy mà qua mấy vòng anh ta chém liên tiếp các đại sư.
Người hoài nghi với anh ta ngày càng nhiều, anh ta cũng thông minh, trong lúc thi đấu lại tìm cớ đi vệ sinh, mà thủ tiêu được tang vật. Mà BTC giải đó cũng không muốn làm to chuyện, cuối cùng chỉ để người khác chê cười, cuối cùng đành nhắm mắt cho qua và để anh ta ngang nhiên cầm số tiền thưởng lớn mà ra đi.
Việc mua độ thực ra rất nhiều, nhưng tôi nhất quyết không làm, không dám làm và cũng không muốn làm. Bởi vì việc đánh cờ là bát cơm của tôi, tôi nghĩ đừng nên làm những việc trái với lương tâm, cố gắng chuyên tâm thi đấu chí ít cũng làm cho trái tim tôi được bình yên và thanh thản.
Nhưng sự đời thật khó lường ! Việc tôi không ngờ tới là cho dù mình đã gắng sức không làm như thế nhưng cá nhân tôi vẫn bị mang tiếng xấu. Lấy việc tôi giúp đội Hàng Châu đánh giải đồng đội Giáp cấp liên tái ra mà nói,Mã lão sư ( huấn luyện viên Mã Thiên Việt ) sau này nói với tôi rằng trước khi nhận tôi vào đội đã có rất nhiều người xì xào khuyên ông ấy đừng nhận tôi, nói tôi khó quản lý, tư cách kém, đánh chả mấy hồi khéo lại bỏ đi.
Tôi rất lấy làm lạ, tôi đã giúp đội Hàng Châu thi đấu, đánh một trận lĩnh tiền một trận, người ta chả lo gì về tôi.Tôi chạy cái gì kia chứ. Nói thực ra thì Hàng Châu đối với cờ tướng vẫn là có trọng thị, đối đãi với các kỳ thủ cũng rất tốt. Trước lúc giải Giáp cấp khai chiến, Tôn lão sư ( Tôn Quốc Lương ) dẫn chúng tôi đi làm một bộ đồng phục phù hợp, tôi lúc đó hỏi giá,một bộ đồ như thế lên đến hơn 1000 tệ, liền hỏi thầy Tôn, bộ đồng phục này tôi có thể không làm không vì nó đắt quá.
Thầy Tôn cười cười nhìn tôi không nói lời nào. Tôi biết mình vừa hỏi một câu thừa rồi, sau đó tôi lại hỏi thêm một câu ngớ ngẩn nữa, bộ đồng phục này kết thúc giải có phải trả lại đội không ? Thầy Tôn cười hiền, chả lẽ cậu định trả cho tôi mặc, yên tâm cái này chúng tôi tặng câu.Tính tôi là vậy,tôi bao giờ cũng muốn cái gì dính dáng đến tiền nó cũng phải minh bạch hơn.Ít nhất khi đó thì tôi cũng đã thật lòng với bản thân mình và với cả ông ấy.
Năm 2012,tôi có tham gia giải cờ tướng Tì Trúc Bôi ở TP Trùng Khánh.Đến vòng cuối cùng (vòng 7) ở bảng A thì tôi đang được 10 điểm còn kỳ thủ Hứa Văn Học được 9 điểm kém tôi 1 điểm.Về lý thuyết thì tôi đã gần như đã nắm chắc suất vào giai đoạn 2.Còn Hứa Văn Học thì chưa chắc vì sẽ phải kịch chiến với 2 kỳ thủ khác là Điền Quốc Khải và Trương Nhược Ngu cho các vị trí xếp hạng ở bảng A.Quy định là chỉ lấy 8 người thôi và hạng 8 ở bảng A sẽ đấu với hạng 1 ở bảng D tức là gặp đại sư Mạnh Thần,đang có danh phận rất cao trên kỳ đàn.Vì thế chẳng ai muốn mình là vật tế thần.
Trong lúc thi đấu phía Hứa Văn Học có đề nghị xin tôi cho hòa nhưng tôi lặng im không nói vì tôi không muốn vậy.Kết quả cuối cùng ván đó là tôi thắng nhưng “phần thưởng” ngược lại là bị đối phương cho ăn đòn.Hứa Văn Học vì chỉ xếp hạng 9 không được vào giai đoạn 2 đã không thể kiềm chế mà nhảy vào đánh tôi ngay tại hiện trường dù cho tôi không sai khi đấu cờ với anh ấy.Mỗi người đều phải tự lo cho chính mình.Sau này các kỳ hữu khác và cả cảnh sát phải vào căn ngăn coi như mới xong chuyện.Và cũng chỉ vì chuyện không may này mà tại giải cá nhân toàn quốc năm ấy tôi cũng không được phép cho tham gia thi đấu.
Một lần khác trong 1 giải cờ,tôi gặp 1 kỳ thủ ở vòng đấu cuối rồi.Nếu tôi thua chắc tôi chỉ được 800 NDT tiền thưởng còn nếu tôi thắng thì có thể nghĩ về món tiền thưởng lớn hơn rất nhiều là 8000 NDT (tương đương 27 triệu VNĐ).Còn như đối phương mà thắng tôi thì xếp hạng cao lắm cũng chỉ được nhận tiền thưởng ít hơn vì vậy anh ta mới đề nghị nhường tôi thắng miễn tôi lại quả cho anh ta là 2000 NDT.
Ý anh ta cho rằng chúng ta cùng hiến nghệ, anh phần nhiều, tôi phần kém, hai bên ta đều là hoan hỉ, vừa có tiền lại có thể lưu lại tình cảm tốt hơn. Nhưng chắc anh chàng này đã quên mất rằng còn có câu nói “Nhân thượng nhất bách,hình hình sắc sắc”. Mỗi người mỗi tính, không phải ai cũng như nhau, không phải người nào cũng sẽ làm như anh ta lầm tưởng.
Và tôi đã nhất quyết từ chối vụ bắt tay đó vì tôi nghĩ rằng nếu như chẳng may chỉ có 800 NDT thôi thì cũng là do tôi và nếu tôi nhận sự nhường nhịn này chắc sẽ mang tiếng xấu hơn và còn làm ảnh hưởng đến nhiều người khác nữa.
Mọi người có thể cho tôi là gàn dở,không hiểu lẽ đời nhưng thưa các vị giang hồ lão đại. Các vị thử nói xem liệu rằng việc truy cầu kỳ nghệ sẽ đi về đâu nếu mỗi người thi đấu mà không có được cái tinh thần “cao phong lượng tiết” làm chủ đạo. Tôi cũng không dám chê bai ai nhưng việc mình làm mình nên tự vấn lương tâm. Tôi vẫn bảo lưu quan điểm của bản thân “Bởi vì việc đánh cờ là bát cơm của tôi, tôi nghĩ đừng nên làm những việc trái với lương tâm, cố gắng chuyên tâm mà thi đấu, chí ít cũng làm cho trái tim tôi được bình yên và thanh thản”.
KYBAI.TV - Biên dịch: Phí Mạnh Cường