Hồi 3: Nơi sới cờ kết bạn vong niên
Những người xung quanh cũng phân vân không biết là nên tính xe hay không tính xe. Lúc này, lại có một vị khách tới chơi cờ, người ấy là bằng hữu của ông chủ Quách, thấy người khách nọ, ông chủ Quách liền cất tiếng: “lão Chu chơi cờ hay không thế?”.
“Tôi xem đứa trẻ này chơi một lúc” họ Chu lên tiếng.
“Cũng được, nói cho ông biết, thằng bé này rất có tài, chơi cờ rất khá. Tuần trước có một hôm nó chơi cờ ở đây, thắng liên tục mấy vị lớn tuổi, còn phá được một ván cờ mà tất cả mọi người ở đây đều cho là vô phương cứu chữa” ông chủ Quách rất thích tiểu Hồ, nên hồ hởi giới thiệu với họ Chu.
“Thật sao, nhìn thằng bé chắc nó khoảng chừng 10 tuổi”.
“Đúng vậy”.
“Đối thủ hôm nay của nó trình độ thế nào?”.
Ông chủ Quách bèn đem chuyện họ Vương muốn tìm đối thủ ngang tầm để luyện cờ kể cho họ Chu, chuyện họ Vương hẹn giao đấu với tiểu Hồ, với tình hình giao đâu giữa hai người kể cho họ Chu. Bởi vậy họ Chu càng thêm phần hứng thú với cuộc giao đấu này. Lão nói: “Vậy được rồi, để tôi xem một cách cẩn thận”. Lão thấy hai bên bày bố cục Liệt pháo, lòng thầm nghĩ, đứa bé này bày bố cục liệt pháo tất có diệu chước gì. Được biết trình độ của nó cũng khá, không thể không biết một vài bố cục thông thường, chỗ kiêng kỵ của các bố cục. Bây giờ bên hậu bức bên tiên tính xe, là nước đi rất quan trọng, liệu tiên có dám tính xe hay không?.
Họ Vương nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định tránh đấu xe, nhằm cầu một cục diện bình ổn. Nhưng tiểu Hồ từ đó về sau đi vài nước cờ làm đối thủ và những người xem xung quanh không thể lý giải. Nhưng đối thủ của tiểu Hồ lại lâm vào thế bị động. Người đó vốn nghĩ rằng tiểu Hồ dùng liệt pháo, thì đối với anh ta sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng chỉ sau mười mấy nước, mới biết rằng đối phương dù còn nhỏ, nhưng luôn đánh ra những nước xuất thần, làm mình tối tăm mặt mũi, chân tay luống cuống. Lúc này trong lòng anh ta mới lo lắng, trở nên vô cùng căng thẳng, trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Rút khăn mùi xoa lau mồ hôi, vừa khổ sở nghĩ cách ứng phó.
Mọi người đứng xung quanh bắt đầu nhao nhao bàn luận.
“Đứa trẻ này dùng liệt pháo mà mọi người đố kỵ, vốn dĩ nó chẳng hiểu gì về cờ, nhưng nó lại đánh ra những nước mà mọi người chưa từng thấy qua. Điều này cho thấy cậu bé có nghiên cứu, không phải nó đi cờ một cách tùy tiện”.
“Liệt pháo của nó công thật mãnh liệt, đối phương đã rơi vào thế bị động”.
“Nước mới của thằng bé này thật đáng học tập, đối phương không biết thật khó ứng phó”.
Họ Chu nghe được những lời bàn luận ấy, càng cảm thấy đứa trẻ này thật không tầm thường, tuổi nhỏ như vậy mà đã có nghiên cứu, đi ra bao nước mới như vậy, quả là đáng quý. Ông chủ Quách nói thầm với họ Chu: “xem ra người tự nhận là cao thủ kia còn kém tiểu Hồ một chút”.
“Đúng vậy, đối phương khó mà chống đỡ, xem ra thua chắc rồi” họ Chu đưa ra phán đoán.
Tiểu Hồ đi thêm vài nước, cuối cùng thì cũng bắt được tướng của họ Vương. Họ Vương đứng dậy, lắc lắc tiểu Hồ nói: “tiểu huynh đệ, cậu thật lợi hại, tôi thua rồi”, rồi họ Vương quay ra nói một mạch với những người xung quanh: “Không thể ngờ thằng bé này dùng liệt pháo lợi hại vậy, những nước đi của nó làm tôi mơ hồ lú lẫn, không biết nên ứng phó thế nào.
Mọi người xung quanh cùng cười vang, giơ ngón tay cái về phía tiểu Hồ nói: “ghê lắm, ghê lắm”.
Tiểu Hồ mỉm cười, lắc đầu nói: “là cháu may mắn thắng thôi ạ”.
“Cho hỏi, những nước đi của liệt pháo, có người dạy cậu sao?” họ Vương bỗng hỏi tiểu Hồ.
“Không có” tiểu Hồ lắc đầu nói.
“Hậu thủ không đi liệt pháo, đó là kiến thức thông thường, rất nhiều cao thủ đều kỵ đi như thế, điều này cậu biết không?”.
“Biết ạ” tiểu Hồ cười nói.
“Vậy sao cậu còn đi như thế?”.
“Cháu chỉ thử thôi, cũng không phải tuyệt đối không thể đi”.
“Lúc đầu tôi vốn nghĩ cậu không biết gì, đi linh tinh, không nghĩ rằng sau đó cậu đi mấy nước thật lợi hại, làm tôi không thể chống đỡ”.
“Uây, mấy nước của cháu là lúc trận mà nghĩ ra, không phải là nước đi của danh thủ, có thể do chú ứng phó không tốt, cháu mới may mắn thắng được”.
“Từ ván cờ cờ này tôi cho rằng, cờ cậu cao hơn tôi, tôi không phải là đối thủ của cậu" họ Vương thực thà nói.
“Uây, không chắc đâu ạ, một ván chỉ là ngẫu nhiên thôi. Không phải chú bảo 3 bàn phân thắng thua sao? Chúng ta đánh tiếp chứ?”.
“Vậy thì đánh tiếp, cờ cậu cao hơn tôi, vậy để tôi đi tiên tiếp chứ?”.
“Được ạ” tiểu Hồ vui vẻ trả lời.
Ông chủ Quách nhìn thấy họ Vương không còn cao ngạo, lại tự nhận kém hơn tiểu Hồ, bèn nói: “lão Vương, ban đầu lão vốn cho rằng nơi đây chẳng ai là đối thủ của lão, lưu lại một ấn tượng xấu cho mọi người, bây giờ lão tự nhận mình ở cửa dưới so với tiểu Hồ, xem ra con người lão cũng thực thà lắm, nhưng tôi muốn đưa ra một ý kiến, không biết có được không?”.
“Được, có gì mà không được, ông chủ Quách có gì cứ nói ra đi”.
“Vậy được, tôi cho rằng với tư cách là một kỳ hữu, đối với người có trình độ cao hơn mình, đương nhiên là bội phục, thừa nhận người ta cao hơn mình, nhưng đối với người có trình độ thấp hơn mình, cũng không nên xem thường người ta mà vẫn nên giao lưu với người ta. Lão xem thằng bé này, không chỉ kỳ nghệ hay mà tính nết cũng rất được. Bất luận trình độ của đối thủ là cao hay thấp, nó đều vui vẻ chơi, không hề tính toán, thắng không tỏ ra kiêu căng, luôn cười vui vẻ, dù nó chỉ là một đứa trẻ nhưng kỳ phẩm của nó đáng để chúng ta học hỏi” ông chủ Quách vừa nói với họ Vương, vừa tán dương tiểu Hồ.
“Ý kiến của ông chủ Quách rất hay, vừa phê bình tôi, lại vừa tán dương tiểu Hồ, tôi rất đồng ý, thằng bé này thật không tồi, quả là đáng giá để tôi học tập. Ông xem nó thắng tôi mà chẳng có chút nào tự kiêu”.
“Ai da, các bác các chú đừng khen cháu quá như thế, nói thật ra thì cháu cũng mới chỉ là đứa trẻ mới nhập môn cờ thôi, không nên nói trình độ cháu cao được. Cháu tìm người chơi cờ là để nâng cao kỳ nghệ của mình, học tập chỗ mạnh của người khác. Cháu còn muốn bái sư. Kỳ hữu cháu tiếp xúc còn rất ít, kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ. Cháu ở đây chơi cờ cùng các chú, các bác thắng vài ván cờ, luôn cảm thấy là ăn may, chẳng qua người khác chơi không tốt nên cháu mới thắng thôi. Nếu người khác đánh tốt hơn, có lẽ cháu đã thua rồi. Ván vừa rồi cháu chơi cùng Vương thúc thúc, sử dụng nghịch pháo, cũng chỉ là thử thôi, cháu chỉ sợ cách chơi đó không tốt cho lắm, chỉ là Vương thúc thúc đối phó không tốt thôi. Cho nên cách chơi của cháu có tốt hay không? Còn phải đợi cao thủ chỉ giáo, còn nói cháu thắng mà không tự kiêu, không phải vì cháu khiêm tốn mà là vì cách đi cháu, cháu không biết có tốt hay không thôi, cho nên các bác các chú đừng học cháu. Cháu chỉ mong được các bác các chú giới thiệu cho cao thủ để học hỏi, cháu sẽ cảm ơn vạn phần” tiểu Hồ nói rất thành thực, trong lòng nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.
Ông chủ Quách và họ Chu cùng vỗ tay khích lệ tiểu Hồ, mọi người cũng thế. Sau đó, họ Chu nói: “tiểu bằng hữu, cậu nói hay lắm, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một danh thủ, không biết có được không?”.
“Như thế tốt quá, cảm ơn thúc thúc ạ” tiểu Hồ đột nhiên hưng phấn nói.
Ông chủ Quách nói: “người này họ Chu, tên gọi Chu Hàn Chương. Cậu gọi Chu thúc thúc là được rồi”.
“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ nói rồi đứng lên, hướng về phía họ Chu thi lễ, rồi nói lớn: “Cảm ơn Chu thúc thúc, khi nào thúc có thể đưa cháu đi bái kiến người ta ạ?”.
“Hôm nay không kịp rồi, bình thường cậu còn phải đi học, vậy thì đợi tới chủ nhật tuần sau thôi”.
“Vậy quá tốt ạ, cháu làm sao để có thể liên lạc được với chú ạ”.
Chu Hàn Chương nghĩ một lúc rồi nói: “bố mẹ cậu có đồng ý cho cậu chơi cờ không?”.
“Có ạ, đặc biệt là bố luôn khích lệ cháu chơi cờ, ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng bây giờ mẹ đã đồng ý rồi” tiểu Hồ nhanh nhảu trả lời “Mẹ nói, chỉ cần không để ảnh hưởng tới chuyện học hành, thì chơi cờ không sao ạ, với lại mẹ còn bảo chơi cờ tốt cho phát triển trí lực”.
“Vậy tốt rồi, như vậy đi, để đỡ cho tôi khỏi phải tới nhà tìm cậu và cậu cũng khỏi phải đi tìm tôi, chúng ta cứ hẹn nhau chiều chủ nhật mỗi tuần tới chỗ ông chủ Quách đây, rồi từ đây chúng ta tới nhà vị danh thủ kia, có được không?”.
“Được ạ, cháu nhất định sẽ tới”.
“Mọi người chơi cờ đi, tôi muốn xem cách đi của thằng bé” Chu Hàn Chương vì để đưa tiểu Hồ đi gặp người danh thủ kia, nên muốn hiểu thêm về trình độ của tiểu Hồ.
Đối thủ của tiểu Hồ vẫn đi pháo 2 bình 5. Tiểu Hồ liền đáp trả bằng nước pháo 2 bình 5.
Mọi người xung quanh nhao nhao: “vẫn là cách đi của ván trước”.
Họ Vương cười nói với tiểu Hồ: “cậu vẫn muốn dùng cách thức cũ thắng tôi sao?”.
“Không nhất định như thế ạ, biến hóa của cờ rất nhiều, một hai nước đầu giống nhau, các nước sau chắc gì đã giống”.
“Tôi vẫn muốn cậu dùng những nước cũ, như thế tôi có thể từ từ nghĩ ra cách đối phó, cậu bảo ván trước tôi chơi không tốt, tôi muốn được chỉ giáo”.
“Đúng vậy, chơi cờ nên như vậy mới có thể nâng cao”.
Nước thứ 2 của họ Vương vẫn là mã 2 tiến 3, nhưng tiểu Hồ đã biến đổi nước đi thành mã 8 tiến 9.
“A, vì sao cậu thay đổi nước đi” họ Vương hỏi.
“Cháu muốn thay đổi, không nên dùng cách cũ” tiểu Hồ muốn một ván dùng tiểu liệt thủ pháo, một ván dùng đại liệt thủ pháo.
“Cậu thật quỷ quái, tôi sẽ cẩn thận đối phó” họ Vương nói rồi đi xe 1 bình 2, vẫn là cách đi của ván trước.
Tiểu Hồ lại thay đổi, đổi thành xe 9 bình 8, ván trước là mã 8 tiến 7.Nước sau họ Vương đành phải thay đổi, hai bên đi được 6,7 nước thì hình thành đại liệt thủ pháo cục. Họ Vương càng đi càng lạc nước, trong lòng bắt đầu lo lắng, có chút không giữ được bình tĩnh, đang tiên thủ bỗng trở thành hậu thủ, mất quyền chủ động, chỉ khoảng ngoài hai mươi nước đã phải buông cờ nhận thua.
“Tiểu tướng lợi hại lắm, tôi đánh không lại”.
Chu Hàn Chương nói với họ Vương: "xem ra, ông quả thật không phải là đối thủ của nó, nó đánh bài bản còn ông đi linh tinh”.
“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng mình là cao thủ, không ngờ rằng bị thằng bé này kích bại liên tục” lúc này họ Vương mới thực sự tâm phục, khẩu phục.
Tiểu Hồ hì hì nói: “Vương thúc thúc chơi cờ có chút nôn nóng, không bình tĩnh được, thật ra nếu thúc cẩn thận suy nghĩ, có thể sẽ đánh tốt hơn, những nước đi của cháu, nếu gặp cao thủ, chắc đã bị đã bại từ lâu”.
“Nói vậy, cậu vẫn chưa phải là cao thủ sao?” họ Vương hỏi.
“Đương nhiên ạ, làm sao cháu có thể là cao thủ được, cháu chỉ vừa mới nhập môn thôi, cho nên cháu rất muốn được bái sư”.
Họ Vương liên tục gật đầu nói: “nghe cậu nói như vậy, tôi thật sự hổ thẹn. Tuổi tôi đã lớn như vậy, kỳ nghệ và cách nghĩ còn kém xa cậu. Có lẽ, sau này cậu sẽ trở thành nhất đại quốc thủ đấy”.
“Vương thúc thúc, thúc quá khen rồi, nhưng cháu sẽ nhớ lời khích lệ của thúc, về sau cháu sẽ nỗ lực hơn để không phụ lòng thúc”.
Ông chủ Quách và Chu Hàn Chương vừa gật đầu, vừa mỉm cười, dùng ánh mắt tán dương tiểu Hồ.
“Vương thúc thúc, chúng ta vẫn chơi ván thứ 3 chứ?” tiểu Hồ hỏi.
“Không chơi nữa, không chơi nữa, còn chơi nữa nhất định tôi sẽ thua thôi” họ Vương xua tay nói và thành khẩn nói: “cậu có thể nói cho tôi biết hai ván vừa rồi tôi sai lầm ở chỗ nào không?”.
“Có thể ạ” Vinh Hoa cũng muốn chỉ ra sai lầm của đối phương. Nhưng nghĩ đến đối phương khi yêu cầu thẩm lại ván cờ, nếu chủ động chỉ ra sai lầm của đối phương, tựa hồ không được lễ phép lắm, với lại bản thân chỉ là một đứa trẻ, không thể khua tay múa chân trước người lớn. Bây giờ, đối phương yêu cầu như vậy, như thế thì đúng ý lắm. Thế là, tiểu Hồ bày lại ván thứ nhất, khi đi đến nước thứ 7, bèn chỉ ra: “Nước này, nếu thúc đổi thành mã 8 tiến 9 thì tương đối bình ổn. Nhưng thúc lại đi pháo 8 tiến 2, kết quả hậu đi tượng 3 tiến 5, tiên đành phải pháo 8 bình 3, hậu liền pháo 7 tiến 4 bắt chết xe tiên, vậy là tiên thua chắc rồi. Còn nữa, nếu xe tiên không ham ăn tượng tiên có thể giữ được ưu thế tiên thủ.” Tiểu Hồ vừa nó vừa bày các nước biến, làm đối phương và mọi người xung quanh rất khâm phục. Tiếp theo tiểu Hồ lại bày những nước đi của ván thứ 2- đại liệt thủ pháo cục, cậu cũng chỉ ra 4, 5 biến, cậu nói: “Nước đi ở đây có rất nhiều, đây phải dựa vào kế hoạch đúng đắn nhất, cũng phải có những hiểu biết cơ bản đối với các biến của đại liệt thủ pháo cục. Vương thúc thúc ở nước thứ 9 đi pháo 5 bình 6 là sai lầm lớn, nước này nên đi pháo 8 bình 7 tính xe, song phương bình ổn. Nhưng, ở nước 13 cháu đi mã 3 thoái 2, cũng không tốt lắm, nếu đổi thành pháo 7 tiến 3 sát tượng, sau rồi thoái mã, như thế tốt hơn. Nhưng, những nước cháu vừa nói, cũng không chắc là đúng, nếu để danh thủ xem, nhất định còn có những nước đi hợp lý hơn.
Những kiến giải của tiểu Hồ làm đối thủ họ Vương và những người xung quanh vô cũng bội phục.
TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
LƯỢC DỊCH VÀ PHÓNG TÁC: nghiadiamusuong, willyphanvy (thanglongkydao.com)