Trang đăng nhập Trang đăng ký
0935.162.803 (HLV Bùi Văn Hiếu)
Đăng nhập Đăng ký

Ván cờ đêm

Người đăng: Trần Thế Hùng
Vào lúc: 25-05-2020 20:10:41

1. Đêm tháng hai, một cái kén khổng lồ đen sậm. Mưa như bụi cám vạn vạn hạt, quyện với màu đen quyền năng bí ẩn của đêm tạo thành tấm lưới. Cái kén Đêm dường như bị bóp nghẹt, bị thắt chặt bởi cái lưới mưa mỏng hờ không thanh âm dai dẳng. Khúc đê ngoằn ngoèo như con mãng xà vắt mình trong vắng vẻ. Như cái rễ cây mất hút trong lòng đất. Ướt rượt. Nhẽo nhợt. Nhây nhẫy trơn. Xe xịt lốp. Lại thêm cả xăng hết. Chẳng còn cách nào khác, Linh lếch thếch đẩy cục sắt kềnh càng, nặng trĩu lết trên mình con rắn khổng lồ trong tiếng rỉ rả thỏa thuê đêm tình xuân của đám côn trùng.

Xa xa dưới kia, làng xóm ngủ trong cái vỏ im lìm, hiền hậu. 

Chốc chốc Linh lại khà khà thật mạnh, phả hơi rượu vào đêm. Hì hục, chếnh choáng. Linh cứ đi như một kẻ không biết đến cái đích của hành trình. Vô định. Lần mò đi được là tốt rồi. Mà đích là cái quái gì. Thích chỗ nào là đích thì nó là đích thôi. Như bây giờ đây Linh chẳng nhìn thấy được gì quá ba bước chân trên hành trình của mình, mà kể cả trong cái khoảng ba bước chân ấy cũng chỉ thấy lờ mờ, thì còn cách nào khác ngoài cách lần mò dò dẫm. Những chấm đèn xa xa kia thì nhìn thấy được nhưng không soi được đường cho Linh, nó chỉ như một lời hứa hẹn rằng thì có một cái gì đó vẫn đang tồn tại ở dưới kia.       
 

2. Nguyên nhân của chuyện Linh cãi nhau kịch liệt với vợ và bỏ nhà đến chỗ thằng bạn uống rượu thật ra vốn chẳng liên quan gì đến vợ chồng Linh. Từ ngày cưới nhau đến giờ cũng đã gần mười năm, chưa bao giờ hai vợ chồng Linh khẩu chiến dữ dội như lần này. Linh là công chức phòng Nông nghiệp huyện, vợ Linh là cô giáo dạy toán ở trường cấp hai. Cuộc sống hai vợ chồng công chức với hai đứa con, một trai một gái, bình dị nhưng ấm áp, cả hai đều hiểu biết, nên ít khi to tiếng.

Vợ chồng Linh chơi thân với vợ chồng Lâm. Linh học cùng với Lâm còn vợ Linh học cùng với Nga, vợ Lâm, học cùng suốt từ lớp Chồi, lớp Mầm đến tận khi học trường Sư phạm. Lâm là bộ đội, sỹ quan của bộ Chỉ huy quân sự tỉnh, chỉ có mặt ở nhà vào những ngày cuối tuần. Nga thì đẹp, lúng liếng, nói như bọn thanh niên bây giờ tán tếu là “dễ gắp”, “vừa miếng”.

Chuyện nhóm nhém từ khi thiên hạ xì xào rằng Nga có bồ. Ôi giời. Tưởng gì. Chuyện ngày thường ở xóm. Thế nhưng nó không còn nhỏ như con thỏ nữa khi đúng cái hôm Lâm bất ngờ về nhà thì được cậu em báo tình cờ thấy cái xe máy của Nga quành vào nhà nghỉ.

Lâm đứng trước cửa “thiên đường sung sướng” của vợ mình với thằng bồ, mắt nhìn tưởng thủng cả lần cửa gỗ, đốt cháy và vò nát không biết bao nhiêu điếu thuốc. Thằng em trai đứng cạnh toát mồ hôi hột, run như cầy sấy, chỉ sợ ông anh làm liều thì án mạng xảy ra. Nó ân hận, nó tự xỉ vả mình, biết thế kệ ông có chó kệ bà có chân. Cứ như mù như điếc có khi lại hay.

Rồi thì cái chốt cửa thiên đường cũng loạch choạch lên tiếng. Cửa he hé mở. Đôi uyên ương vẫn còn đang ngất ngây trong men tình ái, khóe miệng còn thơm bồ đào mỹ tửu chốn thiên thai địa đàng, líu ríu đi ra. Ôi chao. Bỗng trời long đất lở, bỗng đờ người như điện giật cứng hàm, chân tay rụng rời như cua luộc.

Thằng em Lâm mồ hôi toát sống lưng. Run nhất trong tất cả bốn người. Lâm vứt điếu thuốc đang hút giở xuống sàn. Lấy gót giày di nát, bước tới chìa tay cho gã bồ của vợ. Đàng hoàng. Đĩnh đạc. Tự tin. Phong thái như đi gặp đối tác làm ăn, ký hợp đồng.

- Ôi trời, tưởng ai hóa ra ông Tuấn bạn tôi. Tôi chỉ định đi tìm con ô sin nhà tôi thôi, không ngờ gặp ông ở đây. Thế nào, khỏe chứ? À mới ngâm được bình bìm bịp hay lắm, hôm nào sang nhé.

Rồi Lâm quay sang Nga nhẹ nhàng: Sướng không em. Anh Tuấn đây hơn anh chứ?

Lâm nói nhẹ như không, mà đôi chim chích chuột chù kia thì run như giẽ, mặt cắt ba lần cũng không ra máu, chỉ còn thiếu nước quỳ mọp xuống lễ sống Lâm. Nói xong từng ấy câu, Lâm quay sang bảo thằng em.

- Chú xuống trả tiền phòng cho chị và anh Tuấn. Rồi thì Lâm quay đi. Gót giày khua rộn rã và ngạo nghễ, miệng huýt sáo vang như Lượm, tưng tửng như không phải vừa bắt được vợ mình làm trò khỉ trong nhà nghỉ với giai.

Về nhà, Lâm cũng chẳng thèm nói câu gì, dửng dưng như không. Nga thì thấy sống không bằng chết. Nga quỳ xuống ôm lấy chân Lâm. Em sai rồi, tùy anh xử lý. Chỉ xin anh thương con.

Đừng mang con tôi vào chuyện này. Mà chắc có phải con tôi không? À mà từ nay mỗi tháng tôi sẽ đưa cho cô thêm ít tiền, lấy mà đi nhà nghỉ.

Nga gào lên như con thú cùng đường. Đồ khốn nạn, anh là đồ khốn nạn. Nga đứng phắt dậy, lục tủ mang quần áo về nhà mẹ đẻ.

Chuyện căng như thế mà ngoài bốn người hôm ấy ra, người khác tịnh không ai biết một tí gì. Linh là người thứ năm biết khi Lâm gọi điện kể chuyện và bảo xin ông một lời khuyên. Khi ấy, vừa lúc Linh đang bực mình, bực mình vì chuyện ở cơ quan, về đến nhà lại thêm chuyện thằng con đi học nghịch ngợm, bị điểm kém, thế nên Lâm chưa nói xong Linh đã sôi máu lên sùng sục, cứ như là nghe tin vợ mình ngoại tình.

- Khuyên, khuyên cái cục cứt, cái loại đàn bà thối tha ấy, mày tha cho nó lần này sẽ lại có lần sau. Tha cho nó có khi nó nằm ôm mày nhưng lại chìa mông ra cửa sổ cho hàng xóm nó xài. Cút, theo tao là cút, giải tán mẹ nó đi. Linh bắn một tràng chẳng cần suy nghĩ.

- Anh nói gì với ai mà bực dọc thế, cái gì mà thối thây với hàng xóm nó xài là làm sao. Vợ Linh hỏi.

Đang điên tiết vì vợ làu nhàu chuyện thằng con, cái cơn bực dọc vẫn xâm xấp trong người, Linh xẵng giọng: cái gì, cái con bạn quý hóa của cô ấy, đi ngủ với giai. Mẹ bố cái loại đàn bà, có chồng có con rồi.

- Cái loại đàn bà gì. Các ông cũng phải xem lại các ông xem, ông Lâm thế nào con Nga nó mới như thế chứ. Vợ Linh cũng đang cáu giận đầy người, nghe chồng nói như chửi mình thì vặc lại ngay.

- Xem cái gì, đã đĩ bợm lại còn đổ vạ, còn cả cô nữa đấy, cứ liệu cái thần hồn.

Ô hay, chồng nói thế thì chịu làm sao được, nói thế khác gì bảo mày cũng giống nó, mày cũng cùng một giuộc.

- Này tôi nói cho anh biết, anh ăn nói cho nó tử tế nhé. Anh bảo ai liệu thần hồn. Tôi không bênh cái Nga, nhưng anh đừng vơ đũa cả nắm. Bạn bè với nhau mà thế à, động viên cho người ta chẳng vẻ thay, xui người ta bỏ vợ. Lúc nào anh cũng kêu rộng lượng, khoan dung có mà bao dung hạt cải, rộng rãi trôn kim. Toàn là thêm dầu vào lửa.

Cứ thế hai vợ chồng Linh cãi nhau thật lực. Rồi những chuyện xa xôi, nhỏ nhặt từ bao ngày tưởng đã khuất lấp xó xỉnh nào bỗng được lôi ra xỉ vả lẫn nhau. Cái bộ ấm chén đẹp long lanh, chẳng tội tình gì cũng theo nhau lao cả ra ngoài sân mà tan tành xác pháo.

Rồi thằng em cùng phòng gọi điện mời uống rượu. Linh vác xe đi luôn. Lúc ấy trời đã xâm xẩm tối.

3. Từ đằng xa, Linh nhìn thấy một vầng sáng yếu ớt phát ra từ một cái điếm canh đê. Hình như đó cũng là một cái quán sửa xe. Hy vọng yếu ớt làm Linh phấn chấn thêm một chút, Linh bước nhanh hơn. Gần đến cái quầng sáng mờ mờ, bỗng cái bánh trước đâm xuống ổ gà, chiếc xe què khựng lại. Linh mất đà ngã dúi, nằm xoài xuống mặt đường trơn nhẫy, nhớp nháp. Có một bàn tay kéo Linh dậy.

Ôi chao, cảm ơn cụ. Mưa rét quá mà đường thì trơn. Linh vừa nói vừa đứng lên. Rồi anh loay hoay dựng cái xe dậy.

Vào đây đã. Ông già vừa giúp Linh nâng cái xe lên vừa nói.

Linh bước vào trong điếm. Đặt cái đèn bão xuống giữa nhà, ông già ngồi xuống một cái ghế và chỉ cho Linh cái ghế còn lại. Linh ngồi xuống. Lạnh phát khiếp. Hình như bây giờ cái lạnh thấm vào Linh dữ dội hơn thì phải. Linh cố căng mắt nhìn ông lão qua ánh đèn tù mù. Ông cụ tầm bảy mươi đổ lại. Mặt mũi vuông vức, mắt sáng, miệng rộng, vóc người cao lớn.

Trong điếm còn có một người nữa. Một cô gái, Linh không nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc đen dài xõa trên vai áo trắng. Cô gái ngồi im lặng, quay mặt ra ngoài đường, vóc dáng nhỏ gầy và có vẻ xanh xao.

Nó là con gái tôi. Ông già nói khi thấy Linh nhìn cô gái. Giọng ông nghe thoang thoảng mơ hồ.

- Phiền bác sửa giùm cháu cái xe.

Ông già lắc đầu.

- Ông ấy về trong làng rồi. Ban ngày ông ấy ở đây và sửa xe. Buổi tối đến phiên tôi.

Linh định đứng dậy cáo từ nhưng chân anh nặng trĩu.

Mưa gió, đêm hôm thế này, tôi nghĩ cậu chẳng nên về.

Mà uống chén nước đã. Ông lão vớ cái ấm trên cái bàn nhựa cáu bẩn rót nước ra chén. Khô khốc. Lão quay sang nói gì với cô gái, những âm thanh rất nhỏ. Linh tuyệt nhiên không nghe thấy gì. Nhưng Linh đoán ông lão giục cô gái đun ấm nước. Cô gái nói với ông già điều gì đó như là đang tranh cãi. Giữ phép lịch sự, Linh không nhìn họ, anh quay đi chỗ khác. Trong điếm, có một cái giường một, một cái chiếu, một cái bàn nhựa, mấy cái ghế và một bộ cờ tướng.

Ôi trời, khát khô cả cổ họng, giá có cốc nước thì tốt, có chén trà nóng rồi làm ván cờ. Linh nghĩ thầm.

Ông lão đã đứng sau Linh từ lúc nào, mà dường như hiểu được điều Linh nghĩ, ông lão với bàn cờ.

- Chơi chứ?

Linh giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu.

Hai người dàn quân, Linh chọn quân đen mời ông già đi trước. Kính lão. Ông già khai cuộc bằng tốt ba, dùng thế Tiên nhân chỉ lộ. Linh phi tượng, ông già tiếp tục triển khai thế trận Tiên nhân chỉ lộ đối chốt đề pháo. Đến nước thứ mười bốn Linh cảm thấy mình chiếm thế thượng phong. Một xe tuần hà, một xe ghim Pháo, Xe và cả Mã cánh trái của đối phương. Không những thế Linh còn lợi hơn hai Tốt.

Ông già này chơi cờ cũng xoàng. Linh nghĩ thầm. Thoáng thấy ông già cười trong khi đẩy Tốt biên trái ở lộ chín lên hà mời đổi.

Ái chà, cũng kinh đấy, mình mà đổi chẳng hóa ra mắc mưu, họ đã thông Mã biên lại còn dời được xe sang cánh trái dọa Mã mình. Kệ nó đi. Linh nghĩ rồi đẩy Xe đang ở đầu Tốt ba sang lộ bảy dọa bắt Mã. Thực ra đi nước này Linh không hòng bắt Mã, bản chất của nó chỉ nhằm tranh tiên. Linh biết, ông lão không thể đi Mã ba tấn bốn bàn hà, đi thế thì Mã cản Xe, vô hình trung biếu không Linh con Tốt biên, ông lão sẽ phải thoái Mã và đương nhiên thế chủ động là của Linh. Linh đắc ý nghĩ thầm và liếc mắt nhìn cô gái. Cô ta vẫn ngồi im lìm. Ngoài trời vẫn mưa. Linh cảm thấy mưa đang tứa táp cứa vào đêm, như muôn vệt móng tay cào.

Ôi trời, chắc phải chịu khát thôi. Linh quay lại nhìn ông lão. Chạy Mã đi thôi. Linh giục thầm. Nhưng không, ông lão đẩy Tốt biên qua hà ăn Tốt của Linh. Bỏ Mã. Chịu thiệt quân chứ không chịu thất tiên, cũng quật cường đấy. Linh nghĩ và đặt quân Xe của mình thay vào chỗ quân Mã trắng. Linh vừa đặt quân Mã ăn được xuống chiếu thì đã thấy ông lão đẩy Tốt biên tiến thêm nước nữa đuổi Mã biên của Linh. Linh thoái Mã về lộ ba sau lưng Pháo. Không có gì. Chưa dứt đã thấy ông lão gạt Tốt biên sang ngang một nước. Ôi trời ơi. Linh giật nảy mình, tinh diệu tuyệt luân. Nhờ con Tốt gạt sang làm ngòi, Xe của Linh ở lộ hai bị Pháo ông lão dọa bắt, Linh lại không dám dùng Xe đánh thẳng vào Tốt, bởi đánh Tốt xong con xe của Linh sẽ lâm vào tử địa. Đánh Tốt xong ông lão sẽ tiến Mã làm ngòi cho Pháo, và lúc ấy chỉ còn cách đổi Xe lấy Mã.

Khiếp quá, Linh đành bình Xe sang lộ ba, lòng thầm thán phục. Ông lão vẫn ngồi im như thóc. Trời mỗi lúc một lạnh. Người Linh run bần bật và cơn khát hành hạ. Anh liếc mắt nhìn về phía cô gái. Cô ta vẫn ngồi im lìm. Cái siêu nước để trên bếp được kê bằng mấy viên gạch vỡ cũng im lìm. Hình như cô ta chưa nhóm lửa. Quái quỷ. Linh định cất tiếng nhưng chẳng hiểu sao không nói nổi. Anh quay mặt nhìn vào bàn cờ. Ông già lại đẩy Tốt thêm một nước, đuổi Pháo. Đuổi thì chạy. Ông lão lại bình Tốt vào trong một nước đuổi Mã của Linh. Đành vậy, chẳng còn lối chạy, Linh đẩy Pháo lên hà. Ông lão tiến Tốt ăn Mã.

Kinh thật, Linh chưa từng thấy trận cờ nào mà chỉ dùng một Tốt liên tiếp bảy nước tấn công, đoạt quân chiếm thế như vậy.

- Hình như anh là công chức? Ông lão hỏi Linh khi trong khi cắm Pháo đáy cánh trái tấn công.

- Vâng, cháu ở phòng Nông nghiệp.

- Ra thế.

Dường như cô gái đứng lên và mở cánh cửa phía sau Linh, anh cảm thấy sau lưng mình rất lạnh. Linh định ngoái lại nhưng cổ anh đau như có ai bóp vào. Ông lão lắc đầu, nói câu gì đó Linh không nghe rõ, dường như can ngăn.

Cha con nhà này kỳ lạ thật. Linh lâm râm nghĩ. Anh lại nhìn đăm đăm vào bàn cờ. Tình thế đã đảo ngược. Ván này mình sẽ thua.

- Anh cho tôi hỏi. Công nghiệp hóa là gì? Ông già cất tiếng.

- Công nghiệp hóa, à nói đơn giản là sự chuyển đổi toàn diện các hoạt động sản xuất, kinh doanh… từ sử dụng sức lao động thủ công là chính sang sử dụng một cách phổ biến sức lao động với công nghệ, phương tiện, phương pháp hiện đại, tiên tiến.

Linh nói một hơi dài, gì chứ cái này Linh thuộc lòng. Rồi như sợ ông lão không hiểu, Linh giảng giải. Ví dụ trước đây ông dùng cuốc dùng cày, bây giờ ông dùng máy cày, máy lồng, trước dùng gầu sòng giờ dùng máy bơm, thế là công nghiệp hóa, hiện đại hóa.

Ông lão gật gù trong lúc bình Pháo trái lộ biên. Hiểu rồi, hiểu rồi, có nghĩa công nghiệp hóa không phải là biến nông nghiệp thành công nghiệp bằng cách lấy bờ xôi ruộng mật đổ cát tràn lan làm công ty công teo.

A, hình như mình đang mắc bẫy cả trên bàn cờ lẫn trong câu chuyện. Linh chờn chợn, là cái tay công chức trong địa bàn đang có nhiều căng thẳng về ruộng đất, Linh đã được quán triệt và tự nhận thấy phải hết sức thận trọng khi nói về vấn đề nhạy cảm này.

- Cháu thua rồi. Linh lấy tay xóa bàn cờ, lảng sang chuyện khác. Tham ăn con Mã. Tham cái lợi trước mắt, quên cái họa sau lưng. Phục cụ cao cờ.

Ông lão lắc đầu.

- Đúng thế mà, giá lúc ấy đừng ăn Mã, bình Xe sang đánh Tốt của cụ thì đâu đến nỗi.

 Hà hà, ông lão cười. Đúng thế, nhưng cậu đã không làm vậy, một là vì cậu tham tiểu lợi nhưng còn một lý do quan trọng hơn.

Lý do gì quan trọng hơn nữa đâu?

- Lý do cậu coi thường con Tốt, cậu nghĩ một con Tốt qua sông thì làm trò trống gì.

Linh giật mình, quả đúng thật, lúc ấy Linh nghĩ thế. Một con Tốt quèn. Nào ngờ.

Cô gái bước đến trước mặt Linh. Rất xinh, Linh thảng thốt. Nhưng sao gương mặt nàng tái xanh. Mà hình như có vết bầm tím. Mái tóc đen dài cố tình che đi. Nhưng Linh vẫn nhìn thấy. Cô gái đưa cho Linh cái chén. Nước trong chén đỏ lòm. Mẹ kiếp, mình hoa mắt hay sao, nước chè gì mà như máu. Linh nghĩ thầm, nhưng vẫn đưa tay đỡ chén nước. Mắt cô gái mở to. Hàng mi cong rợp. Vẻ căng thẳng và bồn chồn.

Sao căng thẳng thế nhỉ. Hay mình có điều gì không phải. Linh cầm chén đưa lên miệng, mùi tanh nồng xộc lên mũi. Ông già lắc đầu giận dữ. Linh dốc tuột chén nước nhờ nhờ đỏ vào mồm. Cô gái đưa cho Linh chén nữa. Linh chợt nhận thấy một luồng sáng chói lòa sau lưng. Anh quay lại, ôi chao, anh dụi mắt. Ô hay, bao nhiêu là người quen. Họ đi tìm anh sao. Thằng Tú, Linh gọi ầm lên, sao lại gặp mày ở đây, tưởng mày chết rồi cơ mà, nói gì đi, sao không nói gì. Ơ mẹ, mẹ ơi. Linh nhìn thấy mẹ anh, bà ngồi đọc báo bên thềm trước cái sân con con đầy nắng. Dường như mẹ không nghe anh gọi, Anh chạy tới. Người nhẹ bẫng mà chân nặng như đổ chì. Anh ngã sấp như con lật đật. Anh cố gượng đứng dậy. Chợt nhìn thấy Nga. Nga, sao Nga cũng ở đây? Lâm đâu? Mặt sao tái mét thế kia? Nga không nói gì, ánh mắt lạnh sắc, ai oán. Anh lại chạy, lại ngã sấp. Cô gái kéo anh dậy, đưa cho anh một chén nước nữa, đỏ bầm.

Linh cuống cuồng cầm cái chén ngửa cổ. Bỗng dưng ông già thét lên. Vơ cả đống quân cờ ném vào Linh. Linh hoảng hốt, cái chén tuột khỏi tay rơi độp xuống bàn cờ. Thứ nước đỏ lòm vung vãi. Cô gái hét lên một câu gì đó, chạy vụt ra cửa. Linh nhìn theo. Không thấy con đường sáng lòa đâu. Chỉ thấy ông lão đang ngồi sau xe máy cô gái chở. Ơ hay, họ đi đâu vội thế. Linh nhao ra cửa định chạy theo. Một cái xe máy kềnh càng rồ đến, hai thằng xã hội đen kính đen xì. Ép sát vào xe hai cha con. Kìa. Không được. Linh gào lên. Nhưng dường như không ai nghe. Thằng ngồi sau co chân đạp. Hai bố con ngã xoài ra đất. Linh lao ra còn nghe hai thằng xã hội đen bảo nhau. Gọi điện cho bọn công ty Hoa Hồng đi, báo xong việc rồi.

Quân giết người. Linh gào lên chạy tới chỗ hai bố con ông lão. Nhưng không thấy họ đâu. Chẳng hiểu ra sao nữa. Linh ngồi bệt xuống. Xỉu đi.

***

Vẫn thở, này này, dậy đi.

 Linh mở mắt, một đám người lố nhố.

Trời ơi, ông này, say rượu hả.

Hai cha con ông lão đâu rồi? Linh hỏi.

Cha con ai?

Tai nạn? Linh ngơ ngác.

À, anh là người nhà à. Đúng rồi, vừa tháng trước hai bố con ông Túy cờ chết ở dưới kia. Con chở bố đi hội cờ về.

Bọn công ty thuê người đâm chết. Ông ấy cầm đầu khiếu kiện đất đai mà.

Linh há hốc mồm kinh hãi. Anh nhìn thấy bàn cờ. Trên con Tốt trơ trọi giữa bàn còn vệt đỏ mờ mờ như máu.

Đàm Huy Đông 
Minh họa: Vũ Xuân Hoàn 

Ý kiến bạn đọc (0)


CÁC HOẠT ĐỘNG CHÍNH

Với mục tiêu phát triển bộ môn cờ tướng rộng rãi trong xã hội và mong muốn tất cả các bạn yêu cờ từ chuyên nghiệp đến phong trào đều có thêm nhiều điều kiện học tập, có thêm nhiều sân chơi bổ ích và lành mạnh, chúng tôi đang từng bước phát triển các hình thức hoạt động sau:

CHIÊU SINH CÁC LỚP ONLINE
Untitled Document